02 tháng 9 năm 2015
Bút Ký
Một buổi sáng mùa thu, tại bến xe nhỏ giữa vùng quê thanh bình, một cụ già làng đang lật tìm những đồng tiền lẻ trong chiếc túi vải cũ kỹ. Những đồng tiền này được cẩn thận gói ghém bởi chiếc khăn tay đã phai màu thời gian. Cụ già nhẹ nhàng nói với người bán vé: “Tôi muốn đi ga tàu hỏa Bắc Kinh.” Giọng nói của cụ khi nhắc đến từ “Bắc Kinh” mang theo một chút tự hào khó tả, như thể đó không chỉ là điểm đến mà còn là giấc mơ lớn lao của cả đời người.
Nghe câu chuyện ấy, tôi cảm nhận sâu sắc tình cảm mãnh liệt và sự khát khao dành cho thủ đô trong lòng những con người thuộc thế hệ trước. Đối với họ, Bắc Kinh không đơn thuần là một thành phố, mà là biểu tượng của niềm hy vọng, niềm kiêu hãnh dân tộc và khát vọng vươn tới điều cao đẹp hơn trong cuộc sống.
Nhìn lại hiện tại, tôi thấy mình và Bắc Kinh có mối quan hệ ngược chiều. Thủ đô dường như đã trở thành một phần nội tại của tôi, nhưng tôi thì vẫn luôn đứng ngoài nhìn ngắm cô ấy từ xa. Tuy nhiên, một ngày nào đó, chắc chắn thành phố này sẽ mở rộng vòng tay để đón nhận tất cả những ai yêu mến và trân trọng nó. Đáng tiếc thay, cái vòng tay ôm ấm áp ấy không còn cơ hội dành cho những cụ già của thời đại xa xưa kia nữa – những con người từng đặt hết trái tim vào giấc mơ về thủ đô.
BJ ibet1668 game 9win
02/09/2015